《哭李于鳞一百二十韵》拼音版

明代王世贞

línbǎièrshíyùn--wángshìzhēn

xiàzhēnlínshīxiánnéngdàiyuèshuíwèngāotiān

cáichuísāndòubēiláibiànshānrényīngdùncuòhuòhuǐtáozhēn

niàněrqiānjùnshēngcāowànquánrénqínchǎndānxuéxiānqīngtián

miàoxīngqīngjīngyuèxié穿chuāngōushēnbǎizhàngěrtuánjiéjiǔqiūzhān

wénxiānqínshàngshībēizhèngshǐháiyánzhūcuòluòguīyuán

lóngyúnbiǎoshénchāoxiàngxiānyīnpángāozhōuměi便biànhuán

biǎofēngzhǒngqiánzhēngróngtóujiǎobǎituōxièquán

hǎikuòshānlǎoyúnshēnshísuǐjiānjǐncáiháishǔjùnjiùtián

ràojiāngshēngruǐfēnshìquánzhàkuīráohàijīngshíjiězuānyán

yǒuyǎnkàncóngbáiwèilángshàngxuánzhìzhǎngqīnghuòluòcáitúnzhān

guòqiānshípíngmǎnbǎiqiānàoshíkuābèipínkěnjiàotōuzhān

zòngdàozhōnglángnéngtàiwèijiānjiāoyóujǐnfēisuìyuèhàodānqiān

guǐyāolèiruòxuánfēngjīngyǐnxiāngguóchéngzhuān

tuīànjiānzhēngcāojīntuánmǎiniúyīnjiějiànyǐnliúqián

zhìwénchéngxiāngzhēngshūxiàyǐngchuānshǒukānwèiduóxiǎobiébēiquān

hàn殿diànláojiāngzuòqínshānpiánguānwēijiē宿zǎojìngjiǒnglínbiān

jīnbànghánguānyōngwéicóngtàishìqiānguāzhēnjiéshíhuájǐngqiānlián

wǎnjùnshōuchuímíng鸿hóngxìngyǎoránchìhuíqióngbǎnguīzuòshànchuán

tónggàntáofēngshìliánménkuānyǎnjiǎnpéngbìnzhōuxuán

gāoshāncāorénshōubáixuěpiānyúnlíngjiénièchéngyuènòngchányuán

léishēnkāndiàohuānyīnjìndiànqiándòngxuéchūjìngzhǐshénxiān

zhīshùchúduānyǒuróngqiāntànzhēncǎikǎnguāndàokūngān

xuánkāijìngkūnlúnxuěmǎndiānzòngráojiālèiduànshìqiān

guòníngfèngménshēngnǎixiànzhānzhōngxìngféngdǐngshèngzhǔxiàjīngzhān

shěngchūxīntáizàiqiānjǐnkāiliángzuǒhuāyuèláixián

zhānjiāngbiǎochéngqīnghuàjiànchánjiǔbāoténgjiànruìwànguīshān

bàoyóuniānshǒupānwèijiānbīngshuāngcuòniǎotiānhuànjuān

duǎnkuīliànchánghuíduànyǐngxiánhuàiliángtōngmèizhēnquán

shǐzuòbīngtòngzhǎngdānběihǎimiánchūnqiūlínhuògēngziláinián

yíngsānshīgāohuāngèrshùquánběnyīnzhīhuǐfānpěngxīnyán

shùmáijiāngjīnjīngbìngquánwèishūfánxiàoquèyàoshǎobiǎn

jiùrénrénliànshāngxīnshìshìjuānhúnsònggǎotuōsuǒzhōngchuán

chàzhuàngpénzǎomíngtáishèngshànqiūsuǒchánjuān

fēnxiāngyóuwénzhuìbǎodiànyǒuqíngtuīmènglèiguīyuán

yuèzhǎngfēngyúnkuài便biànlǎngróngguīdànhùndùntuōdiāojuān

pèigànjiānghuàguānkānzhǔwěitiáncānghuángbàoshānlěngluòyān

lièfēngyóuzhuàngdēngànránlèilèifénchùchùjiànsānqiān

zǎiéwéigǒngjiāchéngqiānmáiguāngténgdòubǐnghánwānyán

běnchéngkuāyóuquánmáiqiūzhàoànyāobèisuìxīngchán

zhíshìchījiāngmèiníngfēnyuānjiùyóuduǎnshìkānlián

zhānghéngbēijiāngzhìchányīnhóuduōduōyuànliánlián

zigànshēngpíngzhòngxuānzhōngchángràojìnlièkěntóudiān

bàojīngnándìngzhēnghuòyǒuyāntīngláibēijiǔduòdàiwéizuī

huǎngshízhānpēngyíngxiǎosuǒ篿tuánzhīcùncǎozhéfānduànbǎichóujiān

zōngkānjīngyōuyōugèngqièxiánléikùnzhóulèiluán

mǎnhuījiāolèiqīngqiújiǔmiánzànféngqīngniǎoguàichēyán

réngyǎnjiāngsāiyànyōuyōuwǎngsuìwěiwěizhòngquán

máoběncéngmínghuìkuíjīnfǎnxiánzhībiànzǒngwèiyóuyàn

shāntuīdīngwàngxíngdàozhèngqiánxióngsuīhuángāifèimíngchán

qièpéiyīngchéngyóugānràngbiānzūnfēnměiguǎnduócǎixiáxiān

zuǒbiānsānjuéshūgōngxiàjiǔyuānzònghénghòuxiádiēdàngjiǔzhōngchán

shòushàngshūmìnghéngfānkāiyánzhōngqīngchóulòulǎnyǐngguòzhuān

fēngliúyánglánjiè沿yánshāngkōngzhēngjiǎojiànfàngténgqiān

shēnrènchīguānchūbìngrǒngyuángānlónghuòjìnmíngtiǎnyàn鸿hónglián

wèibiéqínjiāfànfēntuózhāndiàoguīxíngyǐngjiāofèigānpiān

hǎnzhāonánzhuǎnlúngèngchuándàixìnggǎnrènhòuhènmián

tòngsuílángǎokuángjīnkuìquánshēngzhǎngzòngjuànjuàn

bǎiliùduōkǒuxúnchángbǎolǎoquándiàoxíngtiāncǎndànliánpiān

niúěrchéngtānzhíshīgǎnfàngdiānxiāotiáoziyǒngguāièrmíngbiān

lēitàiqiūshíqīnjīngzhàoqiānchǎngkōngmǎnshuídìngchuán

王世贞简介

唐代·王世贞的简介

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。

...〔 ► 王世贞的诗(4337篇)